秋 qiū 日 rì 即 jí 目 mù 用 yòng 唐 táng 太 tài 宗 zōng 爽 shuǎng 气 qì 澄 chéng 兰 lán 沼 zhǎo 诗 shī 八 bā 句 jù 为 wèi 题 tí 各 gè 赋 fù 一 yī 首 shǒu 其 qí 三 sān 露 lù 凝 níng 千 qiān 片 piàn 玉 yù - - 弘 hóng 历 lì
彻 chè 夜 yè 碧 bì 虚 xū 净 jìng , , 侵 qīn 晨 chén 玉 yù 露 lù 鲜 xiān 。 。
花 huā 承 chéng 团 tuán 复 fù 碎 suì , , 草 cǎo 拂 fú 坠 zhuì 而 ér 悬 xuán 。 。
群 qún 列 liè 蓝 lán 田 tián 秀 xiù , , 分 fēn 来 lái 金 jīn 掌 zhǎng 圆 yuán 。 。
长 zhǎng 秋 qiū 多 duō 怨 yuàn 女 nǚ , , 何 hé 事 shì 独 dú 求 qiú 仙 xiān 。 。
秋日即目用唐太宗爽气澄兰沼诗八句为题各赋一首 其三 露凝千片玉。清代。弘历。彻夜碧虚净,侵晨玉露鲜。 花承团复碎,草拂坠而悬。 群列蓝田秀,分来金掌圆。 长秋多怨女,何事独求仙。