春 chūn 分 fēn 日 rì 和 hé 韵 yùn - - 徐 xú 发 fā
一 yī 半 bàn 春 chūn 光 guāng 付 fù 柳 liǔ 条 tiáo , , 可 kě 怜 lián 天 tiān 气 qì 是 shì 今 jīn 朝 zhāo 。 。
寻 xún 芳 fāng 每 měi 踏 tà 苍 cāng 苔 tái 路 lù , , 梦 mèng 别 bié 重 zhòng 经 jīng 红 hóng 板 bǎn 桥 qiáo 。 。
零 líng 落 luò 梅 méi 花 huā 人 rén 共 gòng 老 lǎo , , 凄 qī 其 qí 灯 dēng 火 huǒ 酒 jiǔ 全 quán 消 xiāo 。 。
遥 yáo 知 zhī 乡 xiāng 国 guó 清 qīng 明 míng 近 jìn , , 水 shuǐ 涨 zhǎng 横 héng 塘 táng 隐 yǐn 画 huà 桡 ráo 。 。
春分日和韵。清代。徐发。一半春光付柳条,可怜天气是今朝。 寻芳每踏苍苔路,梦别重经红板桥。 零落梅花人共老,凄其灯火酒全消。 遥知乡国清明近,水涨横塘隐画桡。