简 jiǎn 向 xiàng 石 shí 村 cūn 借 jiè 琴 qín - - 华 huá 与 yǔ 昌 chāng
愧 kuì 我 wǒ 客 kè 吟 yín 无 wú 郢 yǐng 调 diào , , 闻 wén 君 jūn 东 dōng 壁 bì 有 yǒu 焦 jiāo 桐 tóng 。 。
已 yǐ 教 jiào 得 dé 趣 qù 不 bù 弦 xián 上 shàng , , 还 hái 想 xiǎng 怡 yí 情 qíng 再 zài 鼓 gǔ 中 zhōng 。 。
绿 lǜ 绮 qǐ 传 chuán 家 jiā 经 jīng 数 shù 世 shì , , 响 xiǎng 泉 quán 知 zhī 己 jǐ 遇 yù 而 ér 翁 wēng 。 。
瘦 shòu 蛟 jiāo 裂 liè 出 chū 空 kōng 窗 chuāng 雨 yǔ , , 为 wèi 扫 sǎo 匡 kuāng 床 chuáng 听 tīng 早 zǎo 鸿 hóng 。 。
简向石村借琴。清代。华与昌。愧我客吟无郢调,闻君东壁有焦桐。 已教得趣不弦上,还想怡情再鼓中。 绿绮传家经数世,响泉知己遇而翁。 瘦蛟裂出空窗雨,为扫匡床听早鸿。