自 zì 题 tí 听 tīng 松 sōng 小 xiǎo 照 zhào - - 赵 zhào 敦 dūn 复 fù
坐 zuò 我 wǒ 一 yī 方 fāng 䃑 bān 石 shí , , 涛 tāo 声 shēng 时 shí 在 zài 空 kōng 中 zhōng 。 。
岂 qǐ 必 bì 三 sān 层 céng 阁 gé 上 shàng , , 吹 chuī 笙 shēng 自 zì 和 hé 微 wēi 风 fēng 。 。
莫 mò 便 biàn 看 kàn 成 chéng 漫 màn 叟 sǒu , , 无 wú 妨 fáng 唤 huàn 作 zuò 顽 wán 仙 xiān 。 。
何 hé 以 yǐ 清 qīng 吾 wú 心 xīn 耳 ěr , , 松 sōng 风 fēng 雅 yǎ 似 shì 鸣 míng 弦 xián 。 。
自题听松小照。清代。赵敦复。坐我一方䃑石,涛声时在空中。 岂必三层阁上,吹笙自和微风。 莫便看成漫叟,无妨唤作顽仙。 何以清吾心耳,松风雅似鸣弦。