一 yī 斛 hú 珠 zhū - - 欧 ōu 阳 yáng 修 xiū
今 jīn 朝 zhāo 祖 zǔ 宴 yàn 。 。 可 kě 怜 lián 明 míng 夜 yè 孤 gū 灯 dēng 馆 guǎn 。 。 酒 jiǔ 醒 xǐng 明 míng 月 yuè 空 kōng 床 chuáng 满 mǎn 。 。 翠 cuì 被 bèi 重 chóng 重 chóng , , 不 bù 似 shì 香 xiāng 肌 jī 暖 nuǎn 。 。
愁 chóu 肠 cháng 恰 qià 似 sì 沉 chén 香 xiāng 篆 zhuàn 。 。 千 qiān 回 huí 万 wàn 转 zhuǎn 萦 yíng 还 hái 断 duàn 。 。 梦 mèng 中 zhōng 若 ruò 得 dé 相 xiāng 寻 xún 见 jiàn 。 。 却 què 愿 yuàn 春 chūn 宵 xiāo , , 一 yī 夜 yè 如 rú 年 nián 远 yuǎn 。 。
一斛珠。宋代。欧阳修。今朝祖宴。可怜明夜孤灯馆。酒醒明月空床满。翠被重重,不似香肌暖。 愁肠恰似沉香篆。千回万转萦还断。梦中若得相寻见。却愿春宵,一夜如年远。