玉 yù 楼 lóu 春 chūn · · 二 èr 江 jiāng 得 dé 书 shū 作 zuò - - 程 chéng 垓 gāi
别 bié 时 shí 已 yǐ 有 yǒu 重 chóng 来 lái 愿 yuàn 。 。 谁 shuí 料 liào 情 qíng 多 duō 天 tiān 不 bù 管 guǎn 。 。 分 fēn 明 míng 咫 zhǐ 尺 chǐ 是 shì 青 qīng 楼 lóu , , 抵 dǐ 死 sǐ 浓 nóng 云 yún 遮 zhē 得 dé 遍 biàn 。 。
寄 jì 声 shēng 只 zhǐ 倚 yǐ 西 xī 飞 fēi 雁 yàn 。 。 雁 yàn 落 luò 书 shū 回 huí 空 kōng 是 shì 怨 yuàn 。 。 领 lǐng 愁 chóu 归 guī 去 qù 有 yǒu 谁 shéi 知 zhī , , 水 shuǐ 又 yòu 茫 máng 茫 máng 山 shān 又 yòu 断 duàn 。 。
玉楼春 · 二江得书作。宋代。程垓。别时已有重来愿。谁料情多天不管。分明咫尺是青楼,抵死浓云遮得遍。 寄声只倚西飞雁。雁落书回空是怨。领愁归去有谁知,水又茫茫山又断。