重 zhòng 宿 sù 芳 fāng 草 cǎo 渡 dù - - 艾 ài 性 xìng 夫 fū
曾 céng 卧 wò 江 jiāng 楼 lóu 听 tīng 雨 yǔ 声 shēng , , 萧 xiāo 疏 shū 又 yòu 似 shì 送 sòng 归 guī 程 chéng 。 。
正 zhèng 如 rú 老 lǎo 马 mǎ 倦 juàn 行 xíng 路 lù , , 忽 hū 有 yǒu 鹁 bó 姑 gū 啼 tí 晚 wǎn 晴 qíng 。 。
绕 rào 屋 wū 种 zhòng 花 huā 春 chūn 烂 làn 漫 màn , , 隔 gé 窗 chuāng 无 wú 树 shù 月 yuè 分 fèn 明 míng 。 。
苍 cāng 头 tóu 不 bù 管 guǎn 人 rén 眠 mián 熟 shú , , 连 lián 报 bào 严 yán 城 chéng 打 dǎ 五 wǔ 更 gēng 。 。
重宿芳草渡。元代。艾性夫。曾卧江楼听雨声,萧疏又似送归程。 正如老马倦行路,忽有鹁姑啼晚晴。 绕屋种花春烂漫,隔窗无树月分明。 苍头不管人眠熟,连报严城打五更。