向 xiàng 竹 zhú 吟 yín - - 黄 huáng 山 shān 隐 yǐn
积 jī 尘 chén 为 wèi 太 tài 山 shān , , 掬 jū 水 shuǐ 成 chéng 东 dōng 海 hǎi 。 。
富 fù 贵 guì 有 yǒu 时 shí 乖 guāi , , 希 xī 夷 yí 无 wú 日 rì 改 gǎi 。 。
绛 jiàng 节 jié 出 chū 崆 kōng 峒 tóng , , 霓 ní 衣 yī 发 fā 光 guāng 彩 cǎi 。 。
古 gǔ 者 zhě 有 yǒu 七 qī 贤 xián , , 六 liù 个 ge 今 jīn 何 hé 在 zài 。 。
向竹吟。唐代。黄山隐。积尘为太山,掬水成东海。 富贵有时乖,希夷无日改。 绛节出崆峒,霓衣发光彩。 古者有七贤,六个今何在。