晴 qíng 诗 shī - - 雍 yōng 陶 táo
晚 wǎn 虹 hóng 斜 xié 日 rì 塞 sāi 天 tiān 昏 hūn , , 一 yī 半 bàn 山 shān 川 chuān 带 dài 雨 yǔ 痕 hén 。 。
新 xīn 水 shuǐ 乱 luàn 侵 qīn 青 qīng 草 cǎo 路 lù , , 残 cán 烟 yān 犹 yóu 傍 bàng 绿 lǜ 杨 yáng 村 cūn 。 。
胡 hú 人 rén 羊 yáng 马 mǎ 休 xiū 南 nán 牧 mù , , 汉 hàn 将 jiāng 旌 jīng 旗 qí 在 zài 北 běi 门 mén 。 。
行 háng 子 zǐ 喜 xǐ 闻 wén 无 wú 战 zhàn 伐 fá , , 闲 xián 看 kàn 游 yóu 骑 qí 猎 liè 秋 qiū 原 yuán 。 。
晴诗。唐代。雍陶。晚虹斜日塞天昏,一半山川带雨痕。 新水乱侵青草路,残烟犹傍绿杨村。 胡人羊马休南牧,汉将旌旗在北门。 行子喜闻无战伐,闲看游骑猎秋原。