七 qī 娘 niáng 子 zǐ 题 tí 画 huà - - 汪 wāng 懋 mào 麟 lín
疏 shū 梅 méi 修 xiū 竹 zhú 何 hé 葱 cōng 倩 qiàn 。 。
花 huā 香 xiāng 人 rén 影 yǐng 难 nán 分 fēn 辨 biàn 。 。
裙 qún 带 dài 斜 xié 飘 piāo , , 鬓 bìn 鬟 huán 低 dī 颤 chàn 。 。
如 rú 何 hé 背 bèi 却 què 芙 fú 蓉 róng 面 miàn 。 。
露 lù 浓 nóng 苔 tái 滑 huá 鞋 xié 儿 ér 践 jiàn 。 。
一 yī 枝 zhī 折 shé 损 sǔn 春 chūn 风 fēng 乱 luàn 。 。
笛 dí 里 lǐ 声 shēng 残 cán , , 陇 lǒng 头 tóu 书 shū 远 yuǎn 。 。
故 gù 垂 chuí 罗 luó 袂 mèi 羞 xiū 人 rén 见 jiàn 。 。
七娘子 题画。清代。汪懋麟。疏梅修竹何葱倩。 花香人影难分辨。 裙带斜飘,鬓鬟低颤。 如何背却芙蓉面。 露浓苔滑鞋儿践。 一枝折损春风乱。 笛里声残,陇头书远。 故垂罗袂羞人见。