玉 yù 楼 lóu 春 chūn 春 chūn 尽 jǐn 日 rì - - 张 zhāng 慎 shèn 仪 yí
一 yī 春 chūn 寂 jì 寂 jì 春 chūn 人 rén 恼 nǎo 。 。
燕 yàn 子 zi 来 lái 迟 chí 春 chūn 已 yǐ 老 lǎo 。 。
环 huán 庭 tíng 芳 fāng 草 cǎo 碧 bì 无 wú 痕 hén , , 糁 sǎn 地 dì 落 luò 花 huā 红 hóng 莫 mò 扫 sǎo 。 。
别 bié 离 lí 况 kuàng 味 wèi 都 dōu 尝 cháng 饱 bǎo 。 。
怎 zěn 奈 nài 又 yòu 编 biān 离 lí 别 bié 稿 gǎo 。 。
春 chūn 蚕 cán 亦 yì ■ yǒu 有 qióng 穷 shí 时 dú , , 独 guài 怪 qīng 青 sī 丝 chōu 抽 yá 牙 le 了 。 。
玉楼春 春尽日。清代。张慎仪。一春寂寂春人恼。 燕子来迟春已老。 环庭芳草碧无痕,糁地落花红莫扫。 别离况味都尝饱。 怎奈又编离别稿。 春蚕亦■有穷时,独怪青丝抽牙了。