武 wǔ 陵 líng 春 chūn 乍 zhà 雨 yǔ 乍 zhà 晴 qíng - - 黄 huáng 永 yǒng
为 wèi 怕 pà 日 rì 光 guāng 争 zhēng 欲 yù 雨 yǔ , , 雨 yǔ 过 guò 日 rì 偏 piān 明 míng 。 。
半 bàn 栏 lán 斜 xié 照 zhào 忽 hū 雷 léi 声 shēng 。 。
晴 qíng 雨 yǔ 总 zǒng 无 wú 凭 píng 。 。
却 què 似 shì 萧 xiāo 郎 láng 多 duō 薄 bó 幸 xìng , , 归 guī 去 qù 又 yòu 还 hái 行 xíng 。 。
薄 bó 幸 xìng 从 cóng 天 tiān 教 jiào 得 dé 成 chéng 。 。
天 tiān 也 yě 忒 tè 无 wú 情 qíng 。 。
武陵春 乍雨乍晴。清代。黄永。为怕日光争欲雨,雨过日偏明。 半栏斜照忽雷声。 晴雨总无凭。 却似萧郎多薄幸,归去又还行。 薄幸从天教得成。 天也忒无情。