踏 tà 莎 suō 行 xíng · · 灯 dēng 花 huā - - 曹 cáo 希 xī 蕴 yùn
解 jiě 遣 qiǎn 愁 chóu 人 rén , , 能 néng 添 tiān 喜 xǐ 气 qì 。 。 些 xiē 儿 ér 好 hǎo 事 shì 先 xiān 施 shī 力 lì 。 。 画 huà 堂 táng 深 shēn 处 chù 伴 bàn 妖 yāo 娆 ráo , , 绛 jiàng 纱 shā 笼 lóng 里 lǐ 丹 dān 砂 shā 赤 chì 。 。
有 yǒu 艳 yàn 难 nán 留 liú , , 无 wú 根 gēn 怎 zěn 觅 mì 。 。 几 jǐ 回 huí 不 bù 忍 rěn 轻 qīng 轻 qīng 别 bié 。 。 玉 yù 人 rén 曾 céng 向 xiàng 耳 ěr 边 biān 言 yán , , 花 huā 有 yǒu 信 xìn 、 rén 人 wú 无 de 的 。 。
踏莎行 · 灯花。宋代。曹希蕴。解遣愁人,能添喜气。些儿好事先施力。画堂深处伴妖娆,绛纱笼里丹砂赤。 有艳难留,无根怎觅。几回不忍轻轻别。玉人曾向耳边言,花有信、人无的。