李 lǐ 季 jì 允 yǔn 曾 céng 为 wèi 白 bái 芙 fú 蕖 qú 赋 fù 卜 bǔ 算 suàn 子 zǐ 至 zhì 是 shì 久 jiǔ 旱 hàn 得 dé 雨 yǔ 借 jiè 前 qián 韵 yùn 有 yǒu 赋 fù - - 魏 wèi 了 le 翁 wēng
风 fēng 雨 yǔ 满 mǎn 空 kōng 霏 fēi , , 总 zǒng 得 děi 江 jiāng 山 shān 妙 miào 。 。 洗 xǐ 出 chū 湖 hú 光 guāng 镜 jìng 似 shì 明 míng , , 不 bù 受 shòu 纤 xiān 尘 chén 涴 wò 。 。
心 xīn 事 shì 竟 jìng 堪 kān 凭 píng , , 天 tiān 意 yì 真 zhēn 难 nán 料 liào 。 。 呼 hū 吸 xī 丰 fēng 年 nián 顷 qǐng 刻 kè 间 jiān , , 也 yě 合 hé 轩 xuān 渠 qú 笑 xiào 。 。
李季允曾为白芙蕖赋卜算子至是久旱得雨借前韵有赋。宋代。魏了翁。风雨满空霏,总得江山妙。洗出湖光镜似明,不受纤尘涴。 心事竟堪凭,天意真难料。呼吸丰年顷刻间,也合轩渠笑。