南 nán 歌 gē 子 zǐ 重 chóng 阳 yáng ( ( 壬 rén 午 wǔ ) ) - - 李 lǐ 蒸 zhēng
野 yě 稻 dào 连 lián 霜 shuāng 白 bái , , 荒 huāng 城 chéng 过 guò 岭 lǐng 斜 xié 。 。
相 xiāng 怜 lián 此 cǐ 日 rì 卷 juǎn 窗 chuāng 纱 shā 。 。
惯 guàn 是 shì 病 bìng 余 yú 人 rén 起 qǐ 见 jiàn 黄 huáng 花 huā 。 。
峰 fēng 点 diǎn 苍 cāng 茫 máng 后 hòu , , 烟 yān 晴 qíng 趁 chèn 晚 wǎn 鸦 yā 。 。
低 dī 低 dī 弹 tán 出 chū 旧 jiù 琵 pí 琶 pá 。 。
昨 zuó 岁 suì 重 chóng 阳 yáng 听 tīng 雨 yǔ 那 nà 人 rén 家 jiā 。 。
南歌子 重阳(壬午)。明代。李蒸。野稻连霜白,荒城过岭斜。 相怜此日卷窗纱。 惯是病余人起见黄花。 峰点苍茫后,烟晴趁晚鸦。 低低弹出旧琵琶。 昨岁重阳听雨那人家。