踏 tà 莎 suō 行 xíng · · 送 sòng 春 chūn - - 唐 táng 芑 qǐ
蝶 dié 翅 chì 晴 qíng 翻 fān , , 柳 liǔ 绵 mián 昼 zhòu 飏 yáng , , 艳 yàn 春 chūn 欲 yù 去 qù 堪 kān 惆 chóu 怅 chàng 。 。
身 shēn 如 rú 萍 píng 梗 gěng 滞 zhì 青 qīng 丘 qiū , , 故 gù 园 yuán 花 huā 岛 dǎo 知 zhī 何 hé 状 zhuàng 。 。
无 wú 计 jì 能 néng 留 liú , , 有 yǒu 情 qíng 莫 mò 谅 liàng 。 。
雕 diāo 栏 lán 芍 sháo 药 yào 看 kàn 将 jiāng 放 fàng 。 。
漫 màn 拈 niān 不 bù 律 lǜ 送 sòng 春 chūn 归 guī , , 东 dōng 君 jūn 应 yīng 惜 xī 人 rén 贫 pín 况 kuàng 。 。
踏莎行·送春。清代。唐芑。蝶翅晴翻,柳绵昼飏,艳春欲去堪惆怅。 身如萍梗滞青丘,故园花岛知何状。 无计能留,有情莫谅。 雕栏芍药看将放。 漫拈不律送春归,东君应惜人贫况。