遗 yí 画 huà 工 gōng 诗 shī - - 释 shì 明 míng 解 jiě
握 wò 手 shǒu 不 bù 能 néng 别 bié , , 抚 fǔ 膺 yīng 聊 liáo 自 zì 伤 shāng 。 。
痛 tòng 矣 yǐ 时 shí 阴 yīn 短 duǎn , , 悲 bēi 哉 zāi 泉 quán 路 lù 长 cháng 。 。
松 sōng 林 lín 惊 jīng 野 yě 吹 chuī , , 荒 huāng 隧 suì 落 luò 寒 hán 霜 shuāng 。 。
言 yán 离 lí 何 hé 以 yǐ 赠 zèng , , 留 liú 心 xīn 内 nèi 典 diǎn 章 zhāng 。 。
遗画工诗。唐代。释明解。握手不能别,抚膺聊自伤。 痛矣时阴短,悲哉泉路长。 松林惊野吹,荒隧落寒霜。 言离何以赠,留心内典章。