归 guī 自 zì 东 dōng 洞 dòng 庭 tíng 望 wàng 莫 mò 釐 lí 峰 fēng - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
已 yǐ 凭 píng 藜 lí 杖 zhàng 恣 zì 攀 pān 缘 yuán , , 兴 xìng 尽 jìn 还 hái 胜 shèng 入 rù 剡 shàn 船 chuán 。 。
远 yuǎn 水 shuǐ 蒸 zhēng 霞 xiá 开 kāi 色 sè 界 jiè , , 空 kōng 林 lín 答 dá 响 xiǎng 奏 zòu 钧 jūn 天 tiān 。 。
莲 lián 华 huá 倒 dào 挂 guà 双 shuāng 帆 fān 影 yǐng , , 橘 jú 柚 yòu 寒 hán 收 shōu 万 wàn 井 jǐng 烟 yān 。 。
最 zuì 是 shì 莫 mò 釐 lí 堪 kān 骋 chěng 望 wàng , , 吴 wú 门 mén 匹 pǐ 练 liàn 为 wèi 谁 shuí 悬 xuán 。 。
归自东洞庭望莫釐峰。明代。王世贞。已凭藜杖恣攀缘,兴尽还胜入剡船。 远水蒸霞开色界,空林答响奏钧天。 莲华倒挂双帆影,橘柚寒收万井烟。 最是莫釐堪骋望,吴门匹练为谁悬。