陆 lù 参 cān 政 zhèng 孟 mèng 昭 zhāo 挽 wǎn 诗 shī - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
高 gāo 才 cái 耻 chǐ 作 zuò 书 shū 生 shēng 酸 suān , , 开 kāi 口 kǒu 论 lùn 事 shì 如 rú 翻 fān 澜 lán 。 。
直 zhí 遣 qiǎn 胸 xiōng 中 zhōng 九 jiǔ 云 yún 梦 mèng , , 从 cóng 教 jiào 世 shì 上 shàng 一 yī 邯 hán 郸 dān 。 。
清 qīng 风 fēng 庭 tíng 馆 guǎn 宾 bīn 客 kè 散 sàn , , 落 luò 月 yuè 屋 wū 梁 liáng 魂 hún 梦 mèng 寒 hán 。 。
我 wǒ 亦 yì 生 shēng 平 píng 旧 jiù 青 qīng 眼 yǎn , , 诗 shī 成 chéng 不 bú 见 jiàn 但 dàn 长 cháng 叹 tàn 。 。
陆参政孟昭挽诗。明代。李东阳。高才耻作书生酸,开口论事如翻澜。 直遣胸中九云梦,从教世上一邯郸。 清风庭馆宾客散,落月屋梁魂梦寒。 我亦生平旧青眼,诗成不见但长叹。