涟 lián 漪 yī 亭 tíng 赏 shǎng 梅 méi - - 陆 lù 游 yóu
判 pàn 为 wèi 梅 méi 花 huā 倒 dào 玉 yù 卮 zhī , , 故 gù 山 shān 幽 yōu 梦 mèng 忆 yì 疏 shū 篱 lí 。 。
写 xiě 真 zhēn 妙 miào 绝 jué 横 héng 窗 chuāng 影 yǐng , , 彻 chè 骨 gǔ 清 qīng 寒 hán 蘸 zhàn 水 shuǐ 枝 zhī 。 。
苦 kǔ 节 jié 雪 xuě 中 zhōng 逢 féng 汉 hàn 使 shǐ , , 高 gāo 标 biāo 泽 zé 畔 pàn 见 jiàn 湘 xiāng 累 lèi 。 。
诗 shī 成 chéng 怯 qiè 为 wèi 花 huā 拈 niān 出 chū , , 万 wàn 斛 hú 尘 chén 襟 jīn 我 wǒ 自 zì 知 zhī 。 。
涟漪亭赏梅。宋代。陆游。判为梅花倒玉卮,故山幽梦忆疏篱。 写真妙绝横窗影,彻骨清寒蘸水枝。 苦节雪中逢汉使,高标泽畔见湘累。 诗成怯为花拈出,万斛尘襟我自知。