春 chūn 晴 qíng 出 chū 游 yóu - - 陆 lù 游 yóu
芳 fāng 树 shù 参 cēn 差 cī 叶 yè 已 yǐ 成 chéng , , 园 yuán 林 lín 随 suí 处 chù 听 tīng 莺 yīng 声 shēng 。 。
游 yóu 人 rén 正 zhèng 乐 lè 还 hái 兴 xīng 叹 tàn , , 造 zào 物 wù 无 wú 心 xīn 却 què 有 yǒu 情 qíng 。 。
糁 sǎn 径 jìng 落 luò 红 hóng 犹 yóu 可 kě 藉 jí , , 涨 zhǎng 溪 xī 分 fēn 绿 lǜ 已 yǐ 堪 kān 耕 gēng 。 。
兰 lán 亭 tíng 禹 yǔ 庙 miào 年 nián 年 nián 好 hǎo , , 剩 shèng 伴 bàn 乡 xiāng 邻 lín 醉 zuì 太 tài 平 píng 。 。
春晴出游。宋代。陆游。芳树参差叶已成,园林随处听莺声。 游人正乐还兴叹,造物无心却有情。 糁径落红犹可藉,涨溪分绿已堪耕。 兰亭禹庙年年好,剩伴乡邻醉太平。