赋 fù 得 dé 有 yǒu 所 suǒ 思 sī - - 徐 xú 铉 xuàn
所 suǒ 思 sī 何 hé 在 zài 杳 yǎo 难 nán 寻 xún , , 路 lù 远 yuǎn 山 shān 长 cháng 水 shuǐ 复 fù 深 shēn 。 。
衰 shuāi 草 cǎo 满 mǎn 庭 tíng 空 kōng 伫 zhù 立 lì , , 清 qīng 风 fēng 吹 chuī 袂 mèi 更 gèng 长 cháng 吟 yín 。 。
忘 wàng 情 qíng 好 hǎo 醉 zuì 青 qīng 田 tián 酒 jiǔ , , 寄 jì 恨 hèn 宜 yí 调 diào 绿 lǜ 绮 qǐ 琴 qín 。 。
落 luò 日 rì 鲜 xiān 云 yún 偏 piān 聚 jù 散 sàn , , 可 kě 能 néng 知 zhī 我 wǒ 独 dú 伤 shāng 心 xīn 。 。
赋得有所思。宋代。徐铉。所思何在杳难寻,路远山长水复深。 衰草满庭空伫立,清风吹袂更长吟。 忘情好醉青田酒,寄恨宜调绿绮琴。 落日鲜云偏聚散,可能知我独伤心。