赋 fù 正 zhèng 红 hóng 芍 sháo 药 yào - - 陈 chén 曾 céng 寿 shòu
便 biàn 欲 yù 人 rén 间 jiān 第 dì 一 yī 夸 kuā , , 最 zuì 难 nán 正 zhèng 色 sè 似 shì 丹 dān 砂 shā 。 。
丰 fēng 容 róng 宜 yí 作 zuò 平 píng 章 zhāng 瑞 ruì , , 奇 qí 丽 lì 偏 piān 归 guī 稳 wěn 重 zhòng 花 huā 。 。
窗 chuāng 几 jǐ 有 yǒu 情 qíng 留 liú 晚 wǎn 照 zhào , , 丹 dān 青 qīng 难 nán 写 xiě 是 shì 朝 zhāo 霞 xiá 。 。
一 yī 春 chūn 风 fēng 雨 yǔ 销 xiāo 除 chú 尽 jǐn , , 寂 jì 寞 mò 东 dōng 阳 yáng 带 dài 眼 yǎn 差 chà 。 。
赋正红芍药。清代。陈曾寿。便欲人间第一夸,最难正色似丹砂。 丰容宜作平章瑞,奇丽偏归稳重花。 窗几有情留晚照,丹青难写是朝霞。 一春风雨销除尽,寂寞东阳带眼差。