白 bái 秋 qiū 海 hǎi 棠 táng - - 陈 chén 曾 céng 寿 shòu
通 tōng 明 míng 玉 yù 殿 diàn 望 wàng 沉 chén 沉 chén , , 犹 yóu 有 yǒu 孤 gū 花 huā 照 zhào 夕 xī 阴 yīn 。 。
风 fēng 露 lù 可 kě 添 tiān 惟 wéi 素 sù 泪 lèi , , 胭 yān 脂 zhī 难 nán 画 huà 是 shì 秋 qiū 心 xīn 。 。
云 yún 罗 luó 重 chóng 叠 dié 衣 yī 成 chéng 缟 gǎo , , 月 yuè 地 dì 凄 qī 迷 mí 院 yuàn 更 gēng 深 shēn 。 。
春 chūn 睡 shuì 几 jǐ 时 shí 惊 jīng 梦 mèng 断 duàn , , 不 bù 堪 kān 还 hái 续 xù 断 duàn 肠 cháng 吟 yín 。 。
白秋海棠。清代。陈曾寿。通明玉殿望沉沉,犹有孤花照夕阴。 风露可添惟素泪,胭脂难画是秋心。 云罗重叠衣成缟,月地凄迷院更深。 春睡几时惊梦断,不堪还续断肠吟。