和 hé 古 gǔ 寺 sì 偃 yǎn 松 sōng - - 蔡 cài 襄 xiāng
古 gǔ 寺 sì 无 wú 人 rén 野 yě 藓 xiǎn 滋 zī , , 空 kōng 庭 tíng 永 yǒng 日 rì 雪 xuě 风 fēng 吹 chuī 。 。
横 héng 柯 kē 圆 yuán 若 ruò 张 zhāng 青 qīng 盖 gài , , 老 lǎo 干 gàn 孤 gū 如 rú 植 zhí 紫 zǐ 芝 zhī 。 。
万 wàn 乘 shèng 未 wèi 轻 qīng 蟠 pán 木 mù 器 qì , , 千 qiān 年 nián 终 zhōng 与 yǔ 大 dà 椿 chūn 期 qī 。 。
须 xū 知 zhī 才 cái 短 duǎn 为 wèi 天 tiān 幸 xìng , , 江 jiāng 上 shàng 婆 pó 娑 suō 得 dé 所 suǒ 宜 yí 。 。
和古寺偃松。宋代。蔡襄。古寺无人野藓滋,空庭永日雪风吹。 横柯圆若张青盖,老干孤如植紫芝。 万乘未轻蟠木器,千年终与大椿期。 须知才短为天幸,江上婆娑得所宜。