仲 zhòng 春 chūn - - 李 lǐ 之 zhī 仪 yí
异 yì 乡 xiāng 流 liú 落 luò 十 shí 三 sān 年 nián , , 老 lǎo 日 rì 从 cóng 谁 shuí 寄 jì 往 wǎng 还 huán 。 。
久 jiǔ 叹 tàn 断 duàn 蓬 péng 飘 piāo 世 shì 外 wài , , 忽 hū 惊 jīng 连 lián 璧 bì 下 xià 云 yún 间 jiān 。 。
生 shēng 涯 yá 已 yǐ 约 yuē 同 tóng 他 tā 日 rì , , 词 cí 笔 bǐ 端 duān 能 néng 慰 wèi 暂 zàn 颜 yán 。 。
准 zhǔn 拟 nǐ 新 xīn 秋 qiū 便 biàn 相 xiāng 见 jiàn , , 为 wèi 君 jūn 终 zhōng 日 rì 倚 yǐ 柴 chái 关 guān 。 。
仲春。宋代。李之仪。异乡流落十三年,老日从谁寄往还。 久叹断蓬飘世外,忽惊连璧下云间。 生涯已约同他日,词笔端能慰暂颜。 准拟新秋便相见,为君终日倚柴关。