梁 liáng 山 shān 大 dà 雪 xuě - - 文 wén 同 tóng
严 yán 风 fēng 吹 chuī 屋 wū 鸣 míng , , 向 xiàng 晓 xiǎo 尤 yóu 凛 lǐn 冽 liè 。 。
应 yìng 从 cóng 北 běi 山 shān 上 shàng , , 一 yī 夜 yè 吹 chuī 猛 měng 雪 xuě 。 。
幽 yōu 人 rén 不 bù 能 néng 饮 yǐn , , 身 shēn 体 tǐ 冷 lěng 如 rú 铁 tiě 。 。
空 kōng 向 xiàng 龙 lóng 具 jù 中 zhōng , , 苦 kǔ 吟 yín 声 shēng 不 bù 绝 jué 。 。
梁山大雪。宋代。文同。严风吹屋鸣,向晓尤凛冽。 应从北山上,一夜吹猛雪。 幽人不能饮,身体冷如铁。 空向龙具中,苦吟声不绝。