杨 yáng 白 bái 华 huá - - 司 sī 马 mǎ 光 guāng
劝 quàn 君 jūn 勿 wù 嫌 xián 杨 yáng 花 huā 太 tài 轻 qīng 薄 bó , , 篱 lí 下 xià 沟 gōu 中 zhōng 纷 fēn 漠 mò 漠 mò 。 。 翠 cuì 鬟 huán 婢 bì 子 zǐ 不 bù 胜 shèng 愁 chóu , , 扫 sǎo 尽 jǐn 还 hái 飞 fēi 满 mǎn 朱 zhū 阁 gé 。 。
晚 wǎn 来 lái 风 fēng 雨 yǔ 送 sòng 行 xíng 春 chūn , , 天 tiān 无 wú 游 yóu 丝 sī 地 dì 无 wú 尘 chén 。 。 雪 xuě 狂 kuáng 絮 xù 乱 luàn 安 ān 可 kě 得 dé , , 孤 gū 树 shù 青 qīng 青 qīng 愁 chóu 杀 shā 人 rén 。 。
杨白华。宋代。司马光。劝君勿嫌杨花太轻薄,篱下沟中纷漠漠。翠鬟婢子不胜愁,扫尽还飞满朱阁。 晚来风雨送行春,天无游丝地无尘。雪狂絮乱安可得,孤树青青愁杀人。