咏 yǒng 美 měi 人 rén 手 shǒu - - 张 zhāng 羽 yǔ
嫩 nèn 于 yú 春 chūn 笋 sǔn 白 bái 于 yú 霜 shuāng , , 轻 qīng 拂 fú 菱 líng 花 huā 试 shì 晓 xiǎo 妆 zhuāng 。 。
弹 dàn 瑟 sè 每 měi 嫌 xián 银 yín 甲 jiǎ 小 xiǎo , , 吹 chuī 笙 shēng 还 hái 爱 ài 玉 yù 纤 xiān 长 cháng 。 。
宜 yí 将 jiāng 彩 cǎi 笔 bǐ 题 tí 红 hóng 叶 yè , , 倦 juàn 把 bǎ 金 jīn 针 zhēn 倚 yǐ 绣 xiù 床 chuáng 。 。
拾 shí 翠 cuì 归 guī 来 lái 芳 fāng 径 jìng 里 lǐ , , 逢 féng 人 rén 莫 mò 问 wèn 锦 jǐn 香 xiāng 囊 náng 。 。
咏美人手。明代。张羽。嫩于春笋白于霜,轻拂菱花试晓妆。 弹瑟每嫌银甲小,吹笙还爱玉纤长。 宜将彩笔题红叶,倦把金针倚绣床。 拾翠归来芳径里,逢人莫问锦香囊。