僧 sēng 惠 huì 澄 chéng 从 cóng 余 yú 学 xué 诗 shī - - 毛 máo 滂 pāng
花 huā 开 kāi 花 huā 落 luò 古 gǔ 东 dōng 溪 xī , , 剩 shèng 馥 fù 残 cán 膏 gāo 今 jīn 在 zài 谁 shuí 。 。
后 hòu 世 shì 那 nà 能 néng 接 jiē 光 guāng 焰 yàn , , 上 shàng 人 rén 聊 liáo 复 fù 问 wèn 藩 fān 篱 lí 。 。
散 sàn 花 huā 高 gāo 座 zuò 真 zhēn 无 wú 事 shì , , 乞 qǐ 食 shí 空 kōng 肠 cháng 仅 jǐn 不 bù 饥 jī 。 。
急 jí 唤 huàn 清 qīng 风 fēng 下 xià 佳 jiā 树 shù , , 尽 jǐn 吹 chuī 尘 chén 土 tǔ 出 chū 诗 shī 脾 pí 。 。
僧惠澄从余学诗。宋代。毛滂。花开花落古东溪,剩馥残膏今在谁。 后世那能接光焰,上人聊复问藩篱。 散花高座真无事,乞食空肠仅不饥。 急唤清风下佳树,尽吹尘土出诗脾。