春 chūn 阴 yīn 古 gǔ 律 lǜ 二 èr 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 朱 zhū 淑 shū 真 zhēn
陡 dǒu 觉 jué 湘 xiāng 裙 qún 剩 shèng 带 dài 围 wéi , , 情 qíng 怀 huái 常 cháng 是 shì 被 bèi 春 chūn 欺 qī 。 。
半 bàn 檐 yán 落 luò 日 rì 飞 fēi 花 huā 后 hòu , , 一 yī 阵 zhèn 轻 qīng 寒 hán 微 wēi 雨 yǔ 时 shí 。 。
幽 yōu 谷 gǔ 想 xiǎng 应 yīng 莺 yīng 出 chū 晚 wǎn , , 旧 jiù 巢 cháo 应 yīng 怪 guài 燕 yàn 归 guī 迟 chí 。 。
间 jiān 关 guān 几 jǐ 许 xǔ 伤 shāng 怀 huái 处 chù , , 悒 yì 悒 yì 柔 róu 情 qíng 不 bù 自 zì 持 chí 。 。
春阴古律二首 其二。宋代。朱淑真。陡觉湘裙剩带围,情怀常是被春欺。 半檐落日飞花后,一阵轻寒微雨时。 幽谷想应莺出晚,旧巢应怪燕归迟。 间关几许伤怀处,悒悒柔情不自持。