次 cì 韵 yùn 和 hé 孟 mèng 伯 bó 真 zhēn 感 gǎn 兴 xīng 四 sì 首 shǒu - - 刘 liú 基 jī
平 píng 时 shí 盗 dào 贼 zéi 起 qǐ 成 chéng 云 yún , , 厚 hòu 禄 lù 能 néng 忘 wàng 愧 kuì 庶 shù 民 mín 。 。
樽 zūn 俎 zǔ 自 zì 高 gāo 廊 láng 庙 miào 策 cè , , 经 jīng 纶 lún 不 bù 用 yòng 草 cǎo 茅 máo 人 rén 。 。
思 sī 家 jiā 远 yuǎn 道 dào 风 fēng 尘 chén 恶 è , , 争 zhēng 食 shí 空 kōng 山 shān 虎 hǔ 豹 bào 嗔 chēn 。 。
莫 mò 怪 guài 洛 luò 阳 yáng 年 nián 少 shào 客 kè , , 持 chí 书 shū 痛 tòng 哭 kū 向 xiàng 枫 fēng 宸 chén 。 。
次韵和孟伯真感兴四首。明代。刘基。平时盗贼起成云,厚禄能忘愧庶民。 樽俎自高廊庙策,经纶不用草茅人。 思家远道风尘恶,争食空山虎豹嗔。 莫怪洛阳年少客,持书痛哭向枫宸。