春 chūn 雨 yǔ 呈 chéng 文 wén 潜 qián - - 晁 cháo 补 bǔ 之 zhī
倦 juàn 将 jiāng 乌 wū 帽 mào 障 zhàng 黄 huáng 日 rì , , 一 yī 雨 yǔ 新 xīn 开 kāi 春 chūn 已 yǐ 融 róng 。 。
忽 hū 惊 jīng 宫 gōng 瓦 wǎ 出 chū 新 xīn 碧 bì , , 更 gèng 喜 xǐ 海 hǎi 棠 táng 舒 shū 小 xiǎo 红 hóng 。 。
爱 ài 酒 jiǔ 邻 lín 张 zhāng 不 bù 可 kě 奈 nài , , 听 tīng 歌 gē 老 lǎo 谢 xiè 无 wú 由 yóu 同 tóng 。 。
春 chūn 如 rú 行 xíng 客 kè 祗 zhī 欲 yù 去 qù , , 若 ruò 为 wéi 挽 wǎn 取 qǔ 须 xū 壶 hú 空 kōng 。 。
春雨呈文潜。宋代。晁补之。倦将乌帽障黄日,一雨新开春已融。 忽惊宫瓦出新碧,更喜海棠舒小红。 爱酒邻张不可奈,听歌老谢无由同。 春如行客祗欲去,若为挽取须壶空。