永 yǒng 丰 fēng 曾 céng 明 míng 善 shàn 秀 xiù 才 cái 挽 wǎn 诗 shī - - 宋 sòng 褧 jiǒng
三 sān 十 shí 未 wèi 有 yǒu 二 èr 十 shí 强 qiáng , , 清 qīng 门 mén 士 shì 子 zǐ 堪 kān 悲 bēi 伤 shāng 。 。 读 dú 书 shū 矻 kū 矻 kū 穷 qióng 昼 zhòu 夜 yè , , 弄 nòng 笔 bǐ 往 wǎng 往 wǎng 多 duō 篇 piān 章 zhāng 。 。
世 shì 人 rén 谩 mán 歌 gē 蒿 hāo 里 lǐ 曲 qū , , 地 dì 下 xià 应 yīng 作 zuò 修 xiū 文 wén 郎 láng 。 。 君 jūn 不 bú 见 jiàn 江 jiāng 城 chéng 南 nán 有 yǒu 客 kè 不 bù 识 shí 字 zì , , 华 huá 缨 yīng 紫 zǐ 绶 shòu 须 xū 如 rú 霜 shuāng 。 。
永丰曾明善秀才挽诗。元代。宋褧。三十未有二十强,清门士子堪悲伤。读书矻矻穷昼夜,弄笔往往多篇章。 世人谩歌蒿里曲,地下应作修文郎。君不见江城南有客不识字,华缨紫绶须如霜。