湖 hú 寺 sì 上 shàng 方 fāng 通 tōng 玄 xuán 峰 fēng 顶 dǐng - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
峰 fēng 顶 dǐng 非 fēi 人 rén 世 shì , , 青 qīng 山 shān 满 mǎn 目 mù 多 duō 。 。
塔 tǎ 层 céng 侵 qīn 树 shù 影 yǐng , , 钟 zhōng 响 xiǎng 度 dù 湖 hú 波 bō 。 。
心 xīn 外 wài 元 yuán 无 wú 境 jìng , , 诗 shī 成 chéng 亦 yì 是 shì 魔 mó 。 。
禅 chán 翁 wēng 清 qīng 净 jìng 耳 ěr , , 浑 hún 不 bù 听 tīng 笙 shēng 歌 gē 。 。
湖寺上方通玄峰顶。宋代。释文珦。峰顶非人世,青山满目多。 塔层侵树影,钟响度湖波。 心外元无境,诗成亦是魔。 禅翁清净耳,浑不听笙歌。