咏 yǒng 梅 méi 戏 xì 效 xiào 晚 wǎn 唐 táng 体 tǐ - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
古 gǔ 今 jīn 人 rén 共 gòng 爱 ài , , 不 bù 独 dú 是 shì 林 lín 逋 bū 。 。
树 shù 老 lǎo 枝 zhī 方 fāng 怪 guài , , 花 huā 开 kāi 叶 yè 已 yǐ 无 wú 。 。
月 yuè 中 zhōng 香 xiāng 冷 lěng 澹 dàn , , 雪 xuě 后 hòu 意 yì 清 qīng 孤 gū 。 。
长 zhǎng 忆 yì 山 shān 房 fáng 外 wài , , 临 lín 溪 xī 有 yǒu 一 yī 株 zhū 。 。
咏梅戏效晚唐体。宋代。释文珦。古今人共爱,不独是林逋。 树老枝方怪,花开叶已无。 月中香冷澹,雪后意清孤。 长忆山房外,临溪有一株。