寄 jì 林 lín 竹 zhú 溪 xī - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
四 sì 海 hǎi 寥 liáo 寥 liáo 孰 shú 可 kě 宗 zōng , , 唯 wéi 知 zhī 溪 xī 上 shàng 有 yǒu 溪 xī 翁 wēng 。 。
乾 qián 坤 kūn 尽 jǐn 入 rù 文 wén 心 xīn 里 lǐ , , 今 jīn 古 gǔ 同 tóng 归 guī 醉 zuì 眼 yǎn 中 zhōng 。 。
梅 méi 子 zǐ 熟 shú 时 shí 明 míng 祖 zǔ 意 yì , , 竹 zhú 君 jūn 多 duō 处 chù 振 zhèn 清 qīng 风 fēng 。 。
野 yě 人 rén 祇 qí 是 shì 空 kōng 相 xiāng 忆 yì , , 浙 zhè 水 shuǐ 闽 mǐn 山 shān 信 xìn 不 bù 通 tōng 。 。
寄林竹溪。宋代。释文珦。四海寥寥孰可宗,唯知溪上有溪翁。 乾坤尽入文心里,今古同归醉眼中。 梅子熟时明祖意,竹君多处振清风。 野人祇是空相忆,浙水闽山信不通。