灵 líng 泉 quán 篇 piān - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
高 gāo 僧 sēng 诵 sòng 经 jīng 经 jīng 出 chū 泉 quán , , 泉 quán 灵 líng 不 bù 许 xǔ 蛟 jiāo 龙 lóng 眠 mián 。 。
湛 zhàn 湛 zhàn 长 zhǎng 开 kāi 古 gǔ 明 míng 镜 jìng , , 泠 líng 泠 líng 暗 àn 泻 xiè 朱 zhū 丝 sī 弦 xián 。 。
曾 céng 说 shuō 煮 zhǔ 茶 chá 甘 gān 入 rù 齿 chǐ , , 为 wéi 是 shì 心 xīn 源 yuán 功 gōng 德 dé 水 shuǐ 。 。
渊 yuān 然 rán 千 qiān 古 gǔ 无 wú 是 shì 非 fēi , , 遮 zhē 莫 mò 放 fàng 人 rén 来 lái 洗 xǐ 耳 ěr 。 。
灵泉篇。宋代。释文珦。高僧诵经经出泉,泉灵不许蛟龙眠。 湛湛长开古明镜,泠泠暗泻朱丝弦。 曾说煮茶甘入齿,为是心源功德水。 渊然千古无是非,遮莫放人来洗耳。