寄 jì 李 lǐ 献 xiàn 甫 fǔ - - 梅 méi 尧 yáo 臣 chén
何 hé 言 yán 自 zì 我 wǒ 去 qù , , 眼 yǎn 前 qián 一 yī 似 sì 空 kōng 。 。
城 chéng 中 zhōng 岂 qǐ 无 wú 人 rén , , 过 guò 目 mù 犹 yóu 飞 fēi 虫 chóng 。 。
又 yòu 厌 yàn 尘 chén 事 shì 多 duō , , 枳 zhǐ 棘 jí 生 shēng 胸 xiōng 中 zhōng 。 。
安 ān 知 zhī 秋 qiū 江 jiāng 水 shuǐ , , 净 jìng 碧 bì 如 rú 磨 mó 铜 tóng 。 。
尚 shàng 恨 hèn 有 yǒu 世 shì 累 lèi , , 不 bù 及 jí 垂 chuí 钓 diào 翁 wēng 。 。
望 wàng 望 wàng 当 dāng 速 sù 来 lái , , 止 zhǐ 琴 qín 视 shì 孤 gū 鸿 hóng 。 。
寄李献甫。宋代。梅尧臣。何言自我去,眼前一似空。 城中岂无人,过目犹飞虫。 又厌尘事多,枳棘生胸中。 安知秋江水,净碧如磨铜。 尚恨有世累,不及垂钓翁。 望望当速来,止琴视孤鸿。