清 qīng 明 míng 感 gǎn 伤 shāng - - 戴 dài 复 fù 古 gǔ
一 yī 笠 lì 戴 dài 春 chūn 雨 yǔ , , 愁 chóu 来 lái 不 bù 可 kě 遮 zhē 。 。
清 qīng 明 míng 思 sī 上 shàng 冢 zhǒng , , 昨 zuó 夜 yè 梦 mèng 还 huán 家 jiā 。 。
归 guī 兴 xìng 随 suí 流 liú 水 shuǐ , , 伤 shāng 心 xīn 对 duì 落 luò 花 huā 。 。
晋 jìn 原 yuán 松 sōng 下 xià 泪 lèi , , 沾 zhān 洒 sǎ 楚 chǔ 天 tiān 涯 yá 。 。
清明感伤。宋代。戴复古。一笠戴春雨,愁来不可遮。 清明思上冢,昨夜梦还家。 归兴随流水,伤心对落花。 晋原松下泪,沾洒楚天涯。