孙 sūn 黄 huáng 渡 dù - - 范 fàn 成 chéng 大 dà
舍 shě 舟 zhōu 从 cóng 陆 lù 更 gèng 间 jiān 关 guān , , 径 jìng 仄 zè 仍 réng 荒 huāng 亦 yì 未 wèi 干 gàn 。 。
棘 jí 刺 cì 近 jìn 人 rén 牢 láo 闭 bì 眼 yǎn , , 泥 ní 涂 tú 兀 wù 马 mǎ 紧 jǐn 扶 fú 鞍 ān 。 。
茶 chá 山 shān 盗 dào 薮 sǒu 路 lù 程 chéng 恶 è , , 麦 mài 垄 lǒng 人 rén 家 jiā 怀 huái 抱 bào 宽 kuān 。 。
担 dān 仆 pū 舆 yú 夫 fū 尽 jǐn 劬 qú 瘁 cuì , , 病 bìng 翁 wēng 那 nà 得 de 更 gèng 加 jiā 餐 cān 。 。
孙黄渡。宋代。范成大。舍舟从陆更间关,径仄仍荒亦未干。 棘刺近人牢闭眼,泥涂兀马紧扶鞍。 茶山盗薮路程恶,麦垄人家怀抱宽。 担仆舆夫尽劬瘁,病翁那得更加餐。