师 shī 奴 nú 病 bìng 化 huà 其 qí 一 yī - - 吕 lǚ 本 běn 中 zhōng
伴 bàn 我 wǒ 闲 xián 中 zhōng 气 qì 味 wèi 长 zhǎng , , 竹 zhú 舆 yú 游 yóu 历 lì 遍 biàn 诸 zhū 方 fāng 。 。
火 huǒ 边 biān 每 měi 与 yú 人 rén 争 zhēng 席 xí , , 睡 shuì 起 qǐ 偏 piān 嫌 xián 犬 quǎn 吠 fèi 床 chuáng 。 。
能 néng 与 yǔ 儿 ér 童 tóng 较 jiào 几 jǐ 许 xǔ , , 贤 xián 于 yú 臧 zāng 获 huò 便 biàn 相 xiāng 忘 wàng 。 。
他 tā 生 shēng 尚 shàng 欲 yù 随 suí 吾 wú 在 zài , , 要 yào 奉 fèng 香 xiāng 炉 lú 漉 lù 水 shuǐ 囊 náng 。 。
师奴病化其一。宋代。吕本中。伴我闲中气味长,竹舆游历遍诸方。 火边每与人争席,睡起偏嫌犬吠床。 能与儿童较几许,贤于臧获便相忘。 他生尚欲随吾在,要奉香炉漉水囊。