芳 fāng 草 cǎo 短 duǎn 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
花 huā 间 jiān 水 shuǐ 畔 pàn 绿 lǜ 如 rú 茵 yīn , , 兴 xīng 废 fèi 曾 céng 经 jīng 汉 hàn 与 yǔ 秦 qín 。 。
占 zhàn 了 le 山 shān 川 chuān 无 wú 限 xiàn 地 dì , , 愁 chóu 伤 shāng 今 jīn 古 gǔ 几 jǐ 何 hé 人 rén 。 。
严 yán 霜 shuāng 杀 shā 尽 jǐn 还 hái 逢 féng 雨 yǔ , , 野 yě 火 huǒ 烧 shāo 残 cán 又 yòu 遇 yù 春 chūn 。 。
不 bù 那 nà 路 lù 傍 bàng 多 duō 此 cǐ 物 wù , , 农 nóng 家 jiā 长 zhǎng 是 shì 费 fèi 耕 gēng 耘 yún 。 。
芳草短吟。宋代。邵雍。花间水畔绿如茵,兴废曾经汉与秦。 占了山川无限地,愁伤今古几何人。 严霜杀尽还逢雨,野火烧残又遇春。 不那路傍多此物,农家长是费耕耘。