天 tiān 地 dì 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
天 tiān 人 rén 之 zhī 际 jì 岂 qǐ 容 róng 针 zhēn , , 至 zhì 理 lǐ 何 hé 烦 fán 远 yuǎn 去 qù 寻 xún 。 。
凶 xiōng 焰 yàn 炽 chì 时 shí 焚 fén 更 gèng 烈 liè , , 恩 ēn 波 bō 流 liú 处 chù 浸 jìn 还 hái 深 shēn 。 。
长 cháng 征 zhēng 戍 shù 卒 zú 思 sī 归 guī 意 yì , , 久 jiǔ 旱 hàn 苍 cāng 生 shēng 望 wàng 雨 yǔ 心 xīn 。 。
祸 huò 福 fú 转 zhuàn 来 lái 如 rú 反 fǎn 掌 zhǎng , , 可 kě 能 néng 中 zhōng 夜 yè 不 bù 沉 chén 吟 yín 。 。
天地吟。宋代。邵雍。天人之际岂容针,至理何烦远去寻。 凶焰炽时焚更烈,恩波流处浸还深。 长征戍卒思归意,久旱苍生望雨心。 祸福转来如反掌,可能中夜不沉吟。