松 sōng 江 jiāng - - 王 wáng 安 ān 石 shí
宛 wǎn 宛 wǎn 虹 hóng 霓 ní 堕 duò 半 bàn 空 kōng , , 银 yín 河 hé 直 zhí 与 yǔ 此 cǐ 相 xiāng 通 tōng 。 。
五 wǔ 更 gēng 缥 piāo 缈 miǎo 千 qiān 山 shān 月 yuè , , 万 wàn 里 lǐ 凄 qī 凉 liáng 一 yī 笛 dí 风 fēng 。 。
鸥 ōu 鹭 lù 稍 shāo 回 huí 青 qīng 霭 ǎi 外 wài , , 汀 tīng 洲 zhōu 时 shí 起 qǐ 绿 lǜ 芜 wú 中 zhōng 。 。
骚 sāo 人 rén 自 zì 欲 yù 留 liú 佳 jiā 句 jù , , 忽 hū 忆 yì 君 jūn 诗 shī 思 sī 已 yǐ 穷 qióng 。 。
松江。宋代。王安石。宛宛虹霓堕半空,银河直与此相通。 五更缥缈千山月,万里凄凉一笛风。 鸥鹭稍回青霭外,汀洲时起绿芜中。 骚人自欲留佳句,忽忆君诗思已穷。