冬 dōng 眺 tiào - - 宋 sòng 祁 qí
城 chéng 外 wài 斜 xié 光 guāng 角 jiǎo 已 yǐ 催 cuī , , 城 chéng 头 tóu 倦 juàn 客 kè 首 shǒu 空 kōng 回 huí 。 。
星 xīng 霜 shuāng 牢 láo 落 luò 凋 diāo 年 nián 往 wǎng , , 天 tiān 地 dì 苍 cāng 茫 máng 暝 míng 色 sè 来 lái 。 。
千 qiān 尾 wěi 昏 hūn 鸦 yā 愁 chóu 迥 jiǒng 戍 shù , , 几 jǐ 蹄 tí 征 zhēng 马 mǎ 思 sī 穷 qióng 埃 āi 。 。
使 shǐ 君 jūn 兴 xìng 罢 bà 惟 wéi 无 wú 绪 xù , , 不 bú 是 shì 登 dēng 高 gāo 能 néng 赋 fù 才 cái 。 。
冬眺。宋代。宋祁。城外斜光角已催,城头倦客首空回。 星霜牢落凋年往,天地苍茫暝色来。 千尾昏鸦愁迥戍,几蹄征马思穷埃。 使君兴罢惟无绪,不是登高能赋才。