题 tí 吴 wú 氏 shì 旷 kuàng 远 yuǎn 亭 tíng - - 仲 zhòng 并 bìng
高 gāo 人 rén 心 xīn 迹 jī 喜 xǐ 双 shuāng 清 qīng , , 旷 kuàng 远 yuǎn 幽 yōu 亭 tíng 谁 shuí 与 yǔ 名 míng 。 。
檐 yán 外 wài 落 luò 花 huā 仍 réng 落 luò 絮 xù , , 坐 zuò 中 zhōng 倾 qīng 国 guó 与 yǔ 倾 qīng 城 chéng 。 。
松 sōng 声 shēng 传 chuán 壑 hè 风 fēng 初 chū 急 jí , , 帆 fān 影 yǐng 飘 piāo 空 kōng 浪 làng 未 wèi 平 píng 。 。
不 bù 尽 jìn 樽 zūn 中 zhōng 今 jīn 日 rì 醉 zuì , , 匆 cōng 匆 cōng 轻 qīng 去 qù 得 de 无 wú 情 qíng 。 。
题吴氏旷远亭。宋代。仲并。高人心迹喜双清,旷远幽亭谁与名。 檐外落花仍落絮,坐中倾国与倾城。 松声传壑风初急,帆影飘空浪未平。 不尽樽中今日醉,匆匆轻去得无情。