舟 zhōu 次 cì 清 qīng 明 míng , , 拈 niān 得 dé 「 「 青 qīng 」 」 字 zì - - 张 zhāng 煌 huáng 言 yán
春 chūn 光 guāng 客 kè 路 lù 转 zhuǎn 飘 piāo 零 líng , , 拟 nǐ 踏 tà 平 píng 芜 wú 探 tàn 小 xiǎo 青 qīng ; ;
自 zì 觉 jué 草 cǎo 生 shēng 偏 piān 入 rù 梦 mèng , , 可 kě 怜 lián 花 huā 醉 zuì 未 wèi 曾 zēng 醒 xǐng 。 。
松 sōng 楸 qiū 云 yún 隔 gé 千 qiān 峰 fēng 断 duàn , , 杨 yáng 柳 liǔ 烟 yān 迷 mí 两 liǎng 岸 àn 瞑 míng 。 。
欲 yù 隐 yǐn 尚 shàng 违 wéi 惭 cán 介 jiè 子 zǐ , , 年 nián 年 nián 寒 hán 食 shí 卧 wò 江 jiāng 汀 tīng ! !
舟次清明,拈得「青」字。明代。张煌言。春光客路转飘零,拟踏平芜探小青; 自觉草生偏入梦,可怜花醉未曾醒。 松楸云隔千峰断,杨柳烟迷两岸瞑。 欲隐尚违惭介子,年年寒食卧江汀!