龙 lóng 孙 sūn 竹 zhú 生 shēng 辰 chén 阳 yáng 山 shān 谷 gǔ 间 jiān 高 gāo 不 bù 盈 yíng 尺 chǐ 细 xì 仅 jǐn 如 rú 针 zhēn 而 ér 凡 fán 所 suǒ 以 yǐ 为 wéi 竹 zhú 者 zhě 无 wú 一 yī 不 bù 具 jù 予 yǔ 寘 zhì 石 shí 斛 hú 中 zhōng 暮 mù 春 chūn 生 shēng 数 shù 笋 sǔn 森 sēn 然 rán 可 kě 喜 xǐ 为 wèi 赋 fù 此 cǐ - - 张 zhāng 栻 shì
小 xiǎo 竹 zhú 如 rú 针 zhēn 能 néng 具 jù 体 tǐ , , 方 fāng 春 chūn 茁 zhuó 笋 sǔn 更 gèng 堪 kān 怜 lián 。 。
乾 qián 坤 kūn 妙 miào 用 yòng 无 wú 馀 yú 欠 qiàn , , 隐 yǐn 几 jǐ 旁 páng 观 guān 为 wèi 莞 guǎn 然 rán 。 。
龙孙竹生辰阳山谷间高不盈尺细仅如针而凡所以为竹者无一不具予寘石斛中暮春生数笋森然可喜为赋此。宋代。张栻。小竹如针能具体,方春茁笋更堪怜。 乾坤妙用无馀欠,隐几旁观为莞然。