宋 sòng 君 jūn 挽 wǎn 词 cí - - 方 fāng 岳 yuè
持 chí 家 jiā 不 bù 废 fèi 夜 yè 窗 chuāng 书 shū , , 未 wèi 了 liǎo 功 gōng 名 míng 志 zhì 竟 jìng 违 wéi 。 。
是 shì 处 chù 青 qīng 山 shān 曾 céng 对 duì 饮 yǐn , , 只 zhǐ 今 jīn 白 bái 羽 yǔ 为 wèi 谁 shuí 挥 huī 。 。
杨 yáng 花 huā 乱 luàn 落 luò 春 chūn 无 wú 极 jí , , 燕 yàn 子 zi 重 chóng 来 lái 人 rén 已 yǐ 非 fēi 。 。
手 shǒu 斸 zhǔ 苍 cāng 烟 yān 营 yíng 葬 zàng 地 dì , , 可 kě 堪 kān 晴 qíng 树 shù 转 zhuǎn 斜 xié 晖 huī 。 。
宋君挽词。宋代。方岳。持家不废夜窗书,未了功名志竟违。 是处青山曾对饮,只今白羽为谁挥。 杨花乱落春无极,燕子重来人已非。 手斸苍烟营葬地,可堪晴树转斜晖。